XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tình yêu judo 


Phan_6

“Bà ơi, thật sự là cháu không nhận được.” Tiêu Tố Tâm sốt ruột muốn tháo ngay chiếc vòng ra, cô chỉ là đang giả vờ thôi, làm sao có thể nhận một món quà quý như vậy được. Chung Bình ở bên cạnh nhíu mày, bà cũng không cần phải hào phóng như vậy đâu. 

 

Mọi người trong nhà nghe thấy bên này có tiếng động, thì đều kéo nhau lại đây, mặc dù rất kinh ngạc nhưng cũng không dám nói gì hơn, vẫn là mẹ Chung lên tiếng phá tan bầu không khí này, “Tố Tố, bà đã tặng cho con thì con nhận đi, đây đều là tấm lòng của bà mà.” 

 

Mẹ Chung liền nhẹ nhàng vỗ vai đứa con của mình, nhìn anh đầy ám chỉ, chớ làm cho bà mất hứng. 

 

Chung Bình thấy Tiêu Tố Tâm vừa xấu hổ vừa sốt ruột, đành phải gật đầu, “Tố Tố, em còn không mau cám ơn bà đi.” Tiêu Tố Tâm kinh ngạc ngước mắt nhìn Chung Bình, lại nhìn thấy Chung Bình đang âm thầm ra dấu cho cô, trước cứ nhận lấy đã không nên phụ tấm lòng của bà. Tiêu Tố Tâm không còn cách nào khác đành phải nhận lấy, “Cháu cám ơn bà.” 

 

“Ngoan lắm, thật hy vọng cháu mau nhanh nhanh tiến vào Chung gia chúng ta, lập tức sinh cho chúng ta một đứa cháu trai ngoan” Bà cụ vui vẻ cười ngoác miệng. 

 

Tiêu Tố Tâm xấu hổ nhìn mọi người cười, Chung Bình cũng liếc trộm cô, lộ ra một chút ý cười kỳ quái, chỉ có Tiêu Tố Tâm trên mặt tươi cười đã hoàn toàn đông cứng.  Chương 11 Vào bàn tiệc, bà cụ bắt Chung Bình cùng Tiêu Tố Tâm phải ngồi ở bên cạnh mình 

 

Tiêu Tố Tâm từ lúc đeo chiếc vòng ngọc của bà cụ trên tay, trong lòng vô cùng chột dạ, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt tự nhiên của Chung Bình, cô cũng thấy đỡ bất an đi một chút. Nhưng lại phải làm tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, Tiêu Tố Tâm thực sự vẫn không thể nuốt được. 

 

“Sao vậy? Khẩu vị không hợp à?” Chung Bình nhìn thấy cô im lặng chỉ vùi đầu vào ăn cơm không, liền quan tâm hỏi. 

 

Nhất thời tất cả mọi ánh mắt đều bắn hết về phía cô. Tiêu Tố Tâm rất nhanh liền cười trừ một cái, “Không có, rất hợp.” Ánh mắt lại khẽ liếc Chung Bình, anh không cần phải lo cho cô đâu. 

 

Ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng, cười khẽ, nói với mọi người, “Tố Tố hơi ngại một chút.” Nói xong còn cố ý, cười với cô một cái, “Đừng câu lệ, đều là người một nhà mà.” 

 

Bà cụ nghe thấy vậy, liền vui vẻ liên tục gật đầu, “Đúng, đúng, đều là người một nhà cả.” Mọi người cũng liền theo sau phụ họa. Tiêu Tố Tâm lại càng cảm thấy ngồi đây thực vô cùng khó khăn. 

 

Chung Bình cố ý gắp cho cô một chút cá, đưa đến trước mặt cô, “Em ăn thử một chút đi.” 

 

Tiêu Tố Tâm nhanh chóng nâng bát lên nhận, lại vẫn phải cười nói, “Cám ơn.” Ánh mắt lại biểu lộ một chút khẩn cầu, đừng có quan tâm thái quá đến cô như vậy. Chung Bình chỉ cười cười nhìn cô, tiếp tục ăn. Nhưng cứ một lúc, anh lại gắp cho cô hết thứ này đến thứ nọ, rồi múc canh cho cô, biểu hiện vô cùng chu đáo và thân mật. Người trong nhà nhìn thấy vậy thì không ngớt lời khen Chung Bình đối với Tiêu tiểu thư thật tốt, làm cho Tiêu Tố Tâm chỉ có thể nhanh chóng ăn cơm, nghĩ muốn ăn càng nhanh để kết thúc đi thì càng tốt. 

 

Trên bàn mọi người cũng đã bắt đầu kính rượu, chúc bà cụ thân thể khỏe mạnh, phúc như Đông Hải, thọ tỉ nam sơn. Bà cụ lại không thể uống rượu nhưng vẫn để cho mọi người thoải mái uống. Bọn họ liền cứ như vậy liên tục kính rượu nhau, mấy người lớn đều biết Chung Bình uống rất tốt, vô cùng vui vẻ bắt anh phải uống vài chén, Chung Bình lại từ chối, lấy lí do lát nữa phải đưa Tố Tố về, nên không thể uống được. Tất cả mọi người đều không vui, đều nói anh nhất định phải uống, hôm nay là sinh nhật của bà vẫn nên vui vẻ một chút. 

 

Chung Bình lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Tiêu Tố Tâm, “Sao bây giờ, anh có nên uống không?” 

 

Tiêu Tố Tâm bị anh nhìn, tự nhiên lại căng thẳng nhanh chóng nói, “Không sao đâu, tí nữa em tự gọi xe về cũng được.” 

 

“Chung Bình, cháu lo lắng cái gì chứ! Nơi này cái không thiếu nhất chính là phòng ngủ, nếu như không được thì liền để Tiêu tiểu thư qua đêm ở đây một hôm.” Bác Hai của Chung Bình nhấc chén rượu lên nói. 

 

Tiêu Tố Tâm vô cùng căng thẳng, liên tục lắc đầu, cực kỳ khẩn trương nhìn Chung Bình. 

 

Chung Bình vẻ mặt do dự, “Tố Tố?” dường như đang muốn xem ý tứ của cô thế nào. Tiêu Tố Tâm đương nhiên là lắc đầu, không phải chỉ ăn cơm thôi sao, bây giờ lại còn phải qua đêm nữa, tuyệt đối không được. 

 

Bà cụ cũng đột nhiên mở miệng, “Tố Tố, đêm nay đừng về, để Chung Bình ngày mai đưa con về nhé.” 

 

Ngay cả bà cũng đã nói như vậy, mấy người bọn họ càng cảm thấy quá ổn, liền bắt ép Chung Bình phải uống cho bằng được, Chung Bình liền nắm tay của Tố Tố, đành cười cười, “Thôi nghe lời bà đi.” 

 

Tiêu Tố Tâm trong lòng vô cùng muốn khóc, nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ cười, bị dồn ép đến mức phải gật đầu đồng ý. 

 

Chung Bình liền cùng mọi người trong nhà uống rượu, nhất thời trong nhà tiếng người ồn ào vô cùng náo nhiệt. 

 

Tiêu Tố Tâm ăn no xong liền bị bà cụ kéo ra ngồi ở phòng khách, liền không ngừng hỏi thăm chuyện của cô, còn kể cho cô nghe mấy chuyện buồn cười hồi bé của Chung Bình. Tiêu Tố Tâm dần dần thả lỏng, chuyện gì đến cứ để nó đến vậy. Chỉ cần mọi người còn chưa biết cô là giả mạo, thì cô cũng không cần phải sợ hãi. Chung Bình dù gì sau việc này cũng sẽ không làm phiền cô nữa. 

 

Bữa tiệc kéo dài đến hơn 10 giờ, mọi người mới lục tục rời đi. Tiêu Tố Tâm nhìn từng người từng người ra về, do dự có nên cùng bọn họ đi khỏi hay không, nhưng bà cụ vẫn cứ cầm tay cô nắm chặt không buông, cô lại sợ làm bà mất hứng, nên chỉ có thể từ bỏ cái ý niệm ấy ở trong đầu đi. 

 

Chung Bình mặt mũi đỏ bừng rời khỏi phòng ăn, lắc lắc đầu đặt mông ngồi xuống sô pha. 

 

Bà cụ vừa nhìn thấy mặt anh đỏ au, liền liên tục lắc đầu, “Động một tý là uống nhiều như vậy.” Chung Bình quay đầu lại, khàn giọng nói một câu, “Không nhiều mà, cháu vẫn còn có thể uống nữa.” 

 

Bà cụ vỗ vỗ mặt Tố Tố một chút, “Tố Tố, cháu đỡ Bình Bình vào trong phòng đi đã, phòng của nó ở trong cùng ấy.” Tiêu Tố Tâm đành phải đi qua đó, kéo tay của Chung Bình, được cái anh liền đứng dậy luôn. 

 

Chung Bình lại hất tay cô ra, nói lớn, “Anh tự đi được.” Nói xong nghiêng trái nghiêng phải đứng dậy, Tiêu Tố Tâm lại chạy nhanh lên đỡ lấy anh, đi về phía phòng ngủ. 

 

Mở cửa phòng ra, Tiêu Tố Tâm liền đỡ Chung Bình về phía chiếc giường. Chung Bình ngồi phịch xuống giường, liền nằm ụp xuống, tay chân dang đúng hình chữ đại , trong cổ họng phát ra âm thanh gì đó, cũng không biết đang lầm bầm cái gì nữa. 

 

Tiêu Tố Tâm trừng mắt nhìn bộ dạng khi say của anh, âm thầm khinh bỉ, còn tưởng rằng có thể uống nhiều như thế nào, như vậy mà đã say rồi. 

 

Đúng lúc này, mẹ Chung liền gõ cửa đi vào, nhìn thấy Chung Bình đang bất tỉnh ở trên giường, liền cười khẽ lắc đầu, “Đứa nhỏ này hôm nay tại sao lại say như vậy, bình thường tửu lượng rất tốt mà. Chắc là hôm nay rất vui nên mới thế.” Tố Tố chỉ có thể gật đầu theo, “Hôm nay sinh nhật bà nội, anh ấy rất vui.” 

 

“Bác đi chuẩn bị phòng cho con, phiền con chăm sóc Chung Bình hộ ta một chút.” Mẹ Chung mỉm cười rời đi. 

 

Tố Tố trừng mắt nhìn Chung Bình trên giường, hai mắt đã nhắm nghiền, chăm sóc kiểu gì đây? Trong khi anh ta thì bất tỉnh như thế này? Tiêu Tố Tâm chậm rãi tiến lại gần, đặt đầu Chung Bình lên một chiếc gối, sau đó rời khỏi phòng. 

 

Chỉ một lát sau, Tiêu Tố Tâm liền bưng vào trong phòng một chậu nước ấm cùng với khăn mặt, định lau mặt cho anh. Nhiệt độ từ khăn mặt mới chạm vào mặt, Chung Bình liền tỉnh, khó chịu mà gạt chiếc khăn mặt ra, “Đừng làm loạn.” Tiêu Tố Tâm giữ hai tay anh lại, thật cẩn thận lau mặt sạch sẽ cho anh, Chung Bình khẽ chớp mắt hơi mở ra nhìn cô, hai tay rất nhanh nhào đến, đem kéo cô ôm chặt vào trong ngực, “Khi cô không hung dữ, thật ra rất đáng yêu.” 

 

Tiêu Tố Tâm khẽ cười, anh ta thật sự say rồi, “Tôi bình thường không dữ đâu.” Là tại anh đáng ghét thôi. Hai tay Tố Tố cố chống dậy để thoát khỏi cái ôm của anh, thì tay anh lại tăng thêm lực càng kéo cô kề sát hơn nữa, “Cô lại muốn đánh tôi phải không?” 

 

Tiêu Tố Tâm bực bội trợn mắt, nếu cô định đánh anh ta, thì anh ta còn có thể yên ổn mà nằm đây không? “Chung Bình, nếu anh không buông ra, tôi đánh anh thật đó.” 

 

Chung Bình lại càng không buông, đột nhiên lật người đem cô đặt xuống dưới thân, “Tôi không buông.” Chưa nói hết, Chung Bình đã muốn cúi đầu xuống, Tiêu Tố Tâm vô cùng căng thẳng, mặt liền quẹo về một bên, hai tay liền dùng sức định quật anh ngã xuống đất, thì cửa phòng đột nhiên khẽ mở kêu kẽo kẹt một tiếng, Chung Bình dùng sức áp chế cô lại, nhỏ giọng nói, “Mẹ tôi tới.” 

 

Tiêu Tố Tâm lực trên tay bỗng mềm nhũn, rất nhanh muốn đẩy Chung Bình ra khỏi mình, không muốn hai người lại lần thứ hai kề sát đến như vậy, nhưng nếu như để mẹ anh nhìn thấy cô đánh anh đến ngã xuống giường, thì tất cả sẽ bị lộ mất. 

 

“Tố……” Vừa nhìn thấy hai người thân mật trên giường, tiếng kêu liền tắc nghẽn. 

 

Tiêu Tố Tâm khẩn trương chống hai tay đỡ lấy người Chung Bình, không cho anh ta kề sát thêm nữa, nhưng Chung Bình lại ngăn cản tầm mắt của cô, làm cô không biết được mẹ anh còn ở đó hay không, chỉ còn mỗi cách bình trụ lại hô hấp của mình mà lắng nghe. 

 

Nhưng Chung Bình lại thừa dịp Tiêu Tố Tâm đang lơ là, mà cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô. 

 

Tiêu Tố Tâm cả người chấn động, hai tay dùng sức đẩy, định đem Chung Bình đẩy ngã xuống giường nhưng Chung Bình sớm đã có chuẩn bị liền dùng tay mình tách hai tay của cô chế trụ ở hai bên hông, thân thể ấm áp lại càng kề sát, hôn cô càng lúc càng sâu. Tiêu Tố Tâm tức giận đến mức chân đạp lung tung, hai tay lại dùng sức đẩy Chung Bình ra. Liếc ngang về phía ngoài cửa, cửa đã sớm đóng lại, mẹ Chung đã sớm rời đi rồi. 

 

Tiêu Tố Tâm điên cuồng trừng mắt nhìn Chung Bình, Chung Bình lại vì âm mưu thực hiện được mà khẽ cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt môi, “Hương vị không tồi.” 

 

Tiêu Tố Tâm tức đến độ giơ tay giơ chân đánh về phía anh, Chung Bình lại chạy về đằng sau chiếc giường, né được hai tay của cô, anh sớm biết rõ nếu chọc giận Tiêu Tố Tâm, cô sẽ lại điên cuồng mà muốn đánh mình. Nhưng mà chỉ là hôn trộm được Tiêu Tố Tâm một cái mà đã có thể khiến cô nổi trận lôi đình, như vậy là đủ rồi. 

 

Tiêu Tố Tâm giận đến phát điên không ngừng nhảy bổ đến chỗ anh, ra toàn chiêu hiểm, cái con cáo già đáng ghét này, quả nhiên là tâm địa không trong sáng gì. Lần này cô phải đánh cho anh ta răng rơi đầy đất mới được. Chung Bình lại trái trốn phải trốn, hai người bọn họ ở ngay trên giường đánh tới đánh lui làm cho trên giường trở thành một bãi chiến trường vô cùng hỗn loạn. 

 

“Tố Tố.” Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, hai người thở phì phò ngừng tay. Cửa phòng liền bị đẩy ra, nhìn thấy trên giường hỗn loạn, ánh mắt liền lộ ra vẻ kinh ngạc, rất nhanh liền cười che dấu, “Tố Tố, cháu có muốn sang ngủ ở phòng khách không?” 

 

Tiêu Tố Tâm bị mẹ Chung hỏi như vậy, mặt mũi liền đỏ ửng cả lên, bà ấy lại hiểu lầm. Cô vừa rồi là muốn đánh Chung Bình, tuyệt đối không phải như bà ấy đang nghĩ, lại quay về nhìn một mảnh hỗn loạn trên giường, mặt càng đỏ hơn, khó trách bác ấy hiểu lầm. 

 

Chung Bình nhếch miệng, đắc ý cười, “Mẹ, Tố Tố, hình như rất thích giường của con.” 

 

Tiêu Tố Tâm hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, lắp bắp nói, “Cháu….cháu ngủ ở phòng khách.” Nói xong, liền cuống quít nhảy khỏi giường. 

 

Mẹ Chung cúi đầu cười, “Các con nhanh như vậy đã muốn hoàn thành tâm nguyện của bà nội, thật hiếu thuận,” Bà cụ có một tâm nguyện lớn nhất là trước khi chết được nhìn thấy Chung Bình kết hôn, dù trước khi cưới có mua thêm vé bổ sung cũng không sao, bọn họ nhất định sẽ không phản đối. 

 

Tiêu Tố Tâm nghe ra ý tứ sâu xa của mẹ Chung, liền quẫn bách đến mức muốn tìm ngay một cái hố để chui xuống. Chung Bình đáng chết, lúc nào cũng để người khác hiểu lầm như vậy! Tiêu Tố Tâm rất nhanh liền rời khỏi phòng, còn Chung Bình ở lại đắc ý cười to không ngừng.  Chương 12 Sáu giờ ngày hôm sau, Tiêu Tố Tâm đã tỉnh dậy. Cô ngủ rất ít lại dễ bị đánh thức, cho nên đồng hồ sinh học cứ đến 6 giờ liền tỉnh. Tiêu Tố Tâm nhẹ nhàng rời khỏi phòng, sợ người nhà họ còn chưa có tỉnh lại gây ầm ĩ cho họ. 

 

Không ngờ tới, cô mới ra đến phòng khách, liền nhìn thấy bà cùng mẹ Chung đang ở ngoài sân luyện tập, hai người bọn họ đang chậm rãi tập Thái Cực quyền. Tiêu Tố Tâm nhìn thấy hai phu nhân, một già một trẻ đang khởi động thân thể, vạt áo của hai người bị làn gió thổi qua mà khẽ đong đưa. Cái cảm giác nhàn hạ, thanh tịnh này thật khiến cho người ta cảm thấy xúc động. Nhớ lại ngày hôm qua cả nhà họ Chung đoàn tụ, hòa thuận vui vẻ như vậy lại khiến cho cô vô cùng hâm mộ. Từ nhỏ, cô đã bị vứt bỏ đi, người nhà đối với cô vẫn là quá xa xỉ. Cho nên đối với cô chỉ có những đứa trẻ bị bỏ rơi kia và cả chị Như kia mới là người thân của cô, còn đâu quan hệ ở bên ngoài của cô thật sự ít đến đáng thương. 

 

Chỉ là cô thật không thể tưởng tượng cái tên Chung Bình suốt ngày chỉ biết trêu đùa người khác kia cũng là một người rất coi trọng tình cảm gia đình. Bà nói anh ta mỗi tuần đều trở về nhà thăm bà, hơn nữa còn kể truyện cười cho bà nghe, làm cho bà mỗi lần vừa nhìn thấy Chung Bình đã vui vẻ rồi. Tiêu Tố Tâm tưởng tượng đến Chung Bình cả ngày tươi cười, trong lòng lại thầm cảm thán, sao anh ta ở bên ngoài thì lại đáng ghét như vậy chứ! 

 

Tiêu Tố Tâm đang định đi đến toilet, lại không ngờ đụng chân phải sô pha làm phát ra âm thanh, mẹ Chung liền quay lại nhìn vào trong, nhìn thấy Tiêu Tố Tâm thì nở nụ cười, “Tố Tố, sao cháu lại dậy sớm vậy?” Bà cụ vừa nghe thấy là Tố Tố cũng liền quay trở lại, hướng cô vẫy tay, “Tố Tố, lại đây.” 

 

Tố Tố ngại ngùng vuốt vuốt tóc đi lại, cô còn chưa rửa mặt mà. 

 

Bà cụ cầm tay cô, “Cháu ngủ có ngon không?” Tố Tố cười gật đầu. 

 

“Trước đi rửa mặt cái đã, xong rồi cùng nhau ăn sáng.” Mẹ Chung nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, chỉ chỉ về phía nhà vệ sinh. Tố Tố gật đầu liền rời đi. 

 

Bà cụ nhìn thấy Tố Tố rời khỏi, liền chạy qua kéo tay mẹ Chung, “Tiểu Vân, không phải tối qua hai đứa ngủ chung phòng sao?” 

 

Mẹ Chung cười nhẹ ôm tay bà, “Mẹ à, đừng làm Tố Tố sợ, đứa nhỏ này không dễ dãi như vậy đâu.” Bà cụ nhăn mặt nói, “Không phải mấy người lại muốn Bình Bình kiếm cô gái khác chứ?” Bà còn chưa có hồ đồ đâu, Bình Bình mọi khi vẫn hay chơi đùa ở bên ngoài, bà vẫn biết nhưng lần này đã dám mang Tố Tố về, nhất định là Bình Bình thích cô gái này rồi. 

 

“Mẹ, mẹ thật muốn hai đứa kết hôn sao?” mẹ Chung nhìn thấy Tố Tố đã chuẩn bị ra, liền nhanh chóng hạ giọng nói. 

 

“Tất nhiên rồi, ta rất thích Tố Tố, về sau nhất định nó có thể sinh cho Chung Bình một đứa con trai nha.” Bà cụ trong đầu hiện lên hình ảnh cả một đàn con cháu tụ tập ở đại sảnh, vừa che miệng vừa cười. 

 

“Bà, có chuyện gì vui vậy ạ?” Tố Tố vừa đến gần đã thấy bà đang cười trộm ở đằng kia. 

 

“Tố Tố, cháu có hy vọng ta mỗi ngày đều vui vẻ như vậy không?” Bà mở to mắt nhìn về phía Tố Tố. 

 

Tố Tố vội vàng gật đầu, “Đương nhiên rồi, cháu hy vọng bà vĩnh viễn luôn vui vẻ hạnh phúc như thế này.” Đừng tưởng bà lớn tuổi như vậy, nhưng thật ra tinh thần bà vẫn còn rất tốt, mặt mày hồng hào, luôn luôn tươi cười, khiến cho người ta vừa gặp liền cảm mến. 

 

“Vậy cháu mau mau chóng chóng cùng Chung Bình sinh cho ta một đứa chắt trai đi, ta đã từng này tuổi rồi, cũng chỉ có tâm nguyện này thôi.” Bà cụ chợt nắm lấy tay của Tố Tố, còn thành thật nói. 

 

Tố Tố á khẩu ngay tại chỗ không trả lời được, này…..Yêu cầu này làm sao mà cô đáp ứng được đây, cô cùng anh ta gặp mặt không cãi nhau, đánh nhau đã là sóng yên biển lặng lắm rồi, còn muốn hai người họ cùng nhau một chỗ, chính là không có cách nào đâu. Tố Tố cứng họng, không biết nên trả lời như thế nào, đành hướng ánh mắt cầu xin về phía mẹ Chung. 

 

Mẹ Chung vừa thấy biểu tình quẫn bách của Tố Tố, liền biết cô đang ngượng ngùng, đành chạy đến ôm vai bà cụ an ủi nói, “Mẹ, mẹ đừng tạo áp lực lớn cho Tố Tố như vậy, cẩn thận lại dọa cô ấy chạy đi mất. Muốn để Tố Tố đồng ý gả vào Chung gia, thì trước hết còn phải bảo Chung Bình đối xử thật tốt với người ta đã, mẹ xem có đúng không?” Nói xong, ánh mắt hiền lành của bà liền nhìn Tố Tố đầy cổ vũ. 

 

Tiêu Tố Tâm cảm kích gật gật đầu, Chung Bình cùng cô làm sao có thể phát sinh quan hệ như vậy được, bà ơi, tâm nguyện của bà đành phải để cô gái khác thực hiện thay rồi. 

 

“Được rồi, đừng để cho ta chờ quá lâu là được!” Bà cụ thoáng thất vọng gật đầu, mẹ Chung liền nháy mắt với Tố Tố, “Tố Tố, Bình Bình còn chưa dậy nữa, con mau kêu nó dạy đi.” 

 

Tiêu Tố Tâm gật đầu nhanh chóng rời đi, bà vẫn dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm cô, làm cô chột dạ không khỏi bước càng nhanh. 

 

Tiêu Tố Tâm gõ nhẽ cửa phòng Chung Bình, “Chung Bình.”Không phản ứng, Tiêu Tố Tâm lại tiếp tục gõ cửa, vẫn không có động tĩnh gì, mẹ Chung liền đi đến hành lang, nói với cô, “Bình Bình bình thường đi ngủ đều không có đóng cửa, con cứ đi vào gọi đi.” 

 

Tiêu Tố Tâm da đầu tê rần, cứ như vậy đi vào? Lại bị ánh mắt tha thiết, sáng rỡ của mẹ Chung làm cho nóng lên, Tiêu Tố Tâm đành phải mở cửa vào trong. 

 

Vào trong phòng, cô liền nhìn thấy Chung Bình đang nằm ở bên cạnh giường, Tiêu Tố Tâm chậm rãi tiến lại gần, “Chung Bình đứng lên.” Trên giường vẫn là không có chút phản ứng nào, Tiêu Tố Tâm ghé sát vào mới thấy, Chung Bình đang yên lặng ngủ say, có vài lọn tóc đang rũ xuống lòa xòa trước trán, che khuất cả một bên mắt, trên mặt không còn vẻ cợt nhả hàng ngày nữa mà bây giờ lại vô cùng bình thản. Tiêu Tố Tâm trong lòng chợt nảy ra ác ý, tay nhẹ nhàng bóp mũi anh, 1, 2, 3…….Cô ở trong lòng âm thầm đếm, Chung Bình rốt cục vì khó thở mà vặn vẹo cái mũi, không chịu được phải mở mắt ra, Tiêu Tố Tâm rất nhanh buông ngón tay, vẻ mặt đứng đắn nói, “Mau đứng lên.” Chung Bình trừng cô cả nửa ngày, mới dần dần thanh tỉnh nhìn cô quát nhẹ, “Đồ ác độc!” Tiêu Tố Tâm mỉm cười, xoay người rời khỏi phòng. 

 

 

 

 

Chung Bình cùng Tiêu Tố Tâm ăn xong bữa sáng liền chào tạm biệt rời đi. Chung Bình nhìn bà mình lôi kéo tay Tiêu Tố Tâm dặn dò, quyến luyến không rời, còn dặn anh nhất định phải thường xuyên cùng Tố Tố trở về, anh chỉ có thể liên tục gật đầu đáp ứng. 

 

Chung Bình nắm tay Tiêu Tố Tâm lên xe, mới xoay mặt lại cười hỏi cô, “Ngủ có ngon không?” 

 

Tiêu Tố Tâm nghiêm mặt, “Cũng tốt.” Tiêu Tố Tâm liền tháo chiếc vòng tay đang đeo xuống, Chung Bình thấy vậy, liền nhíu mày hỏi, “Làm gì vậy?” 

 

“Anh tìm cơ hội trả lại cho bà đi.” Tiêu Tố Tâm cứ nghĩ đến bà tặng mình một món quà lớn như vậy, trong lòng liền vô cùng băn khoăn. 

 

“Trả lại cho bà không phải là nói rằng chúng ta đã lừa bà sao?” Cô dùng đầu mình suy nghĩ kĩ lại được không. 

 

“Cái kia….mặc kệ anh xử lí như thế nào, chiếc vòng này tôi không nhận được.” Tiêu Tố Tâm vẫn đem chiếc vòng kia đến trước mặt Chung Bình. 

 

Chung Bình nhìn cô, có chút đăm chiêu sau đó tấm tắc vài tiếng, “Thật không giống cô, được tặng đồ mà lại không nhận sao?” 


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .